I am Phương
3 min readFeb 12, 2022

--

Mình vừa phát hiện là số post mình viết xong rồi lưu trong phần nháp còn nhiều hơn số mình publish. Đây là bức thư viết cho Má vào năm 2018 hay 2019 gì đó mình không nhớ rõ nhân dịp sinh nhật Má, nay đọc lại khi lục lọi mớ nháp cũ thấy dễ thương quá nên là mình quyết định post lên.

Hôm thứ Năm tuần này, như thường lệ mình đi climbing gym thì vô tình nhìn thấy một bạn climber đã lâu không thấy. Mình không quen bạn nhưng hay gặp bạn vì bạn đi gym cùng giờ với mình, rồi bẵng một thời gian mình không nhìn thấy bạn nữa. Mà điều này thì cũng bình thường, vì đôi lúc mình cũng hay đổi sang giờ khác nếu giờ mình thường đi tự nhiên đông đột ngột.

Điều làm mình bất ngờ là bạn ốm và hốc đi rất nhiều, da bạn cũng sạm đi một cách đáng lo ngại. Bạn nhìn không khỏe với chiếc áo hoodie dày dài tay và chiếc khăn len quấn quanh cổ dù thời tiết ở Singapore cũng chỉ hơi hơi se lạnh.

Tự nhiên mình cảm thấy buồn. Hình ảnh của bạn nhắc mình nhớ về hình ảnh Ba mình những tháng sụt đi khi cơ thể không còn đủ sức chịu đựng mấy khối u và cả thuốc hóa trị. Mình vẫn luôn nhớ bạn luôn rất vui vẻ, cười đùa; vậy mà ngày hôm nay trông bạn thật khác. Bạn không leo, chỉ đến gym để gặp bạn bè và nói chuyện. Mình cũng thoáng thấy mọi người ôm bạn chặt hơn thường lệ.
Tới ngày hôm nay mình vẫn đay đáy trong lòng hình ảnh của bạn. Mình chỉ mong những tâm nguyện cầu cho bạn bình an mình gửi vào vũ trụ mỗi sáng phần nào sẽ giúp bạn có đủ sức mạnh vượt qua tất cả những thử thách mà bạn đang phải đương đầu.

Thư gửi Má,

04.July.2017

Đây là tấm hình con bấm máy vào dịp sinh nhật Má hai năm trước. Cái bữa mời Ba Má đi ăn 4P Pizza mà Ba hỏi “Có bún bò hông?” haha. Cũng là cái sinh nhật cuối cùng có Ba.

Con tin rằng mình chưa bao giờ thật sự thấu được nỗi đau, sự mất mát của Má một cách trọn vẹn nhất, tất cả chỉ đơn giản dừng lại ở từ “cảm” mà thôi. Mất đi người mình yêu, người mình trân trọng, người mình từng tâm niệm rằng sẽ cùng nắm tay đi đến hết cuộc đời dù vui dù buồn dù có muôn vàn khó khăn. Mất đi một người quan trọng trong cuộc đời mình, không đơn giản là mất đi một bóng hình mà còn là rất rất nhiều, lời nói tiếng cười, vòng tay, hơi ấm; không chỉ đơn giản là đau là buồn mà còn là hụt hẫng, trống vắng.

Con cũng tin rằng, không một ai trên đời này ngay cả tụi con có thể lấp vừa cái chỗ trống đặc biệt mà người đàn ông của Má để lại, mãi mãi. Bởi tình cảm, không phải là chuyện hoán đổi hay mới cũ, không phải là vài câu yêu thương thoáng qua. Mà nó là điều giản đơn tinh khiết nhất mình chắt chiu qua năm tháng, nó nằm sâu trong tâm can, nó khiến mình có động lực để vượt qua nhiều chông gai thử thách nhưng đôi khi cũng đau đớn vô cùng tận.

Nhưng con cũng tin rằng tình cảm là điều sẽ tồn tại mãi mãi, cho dù hơi thở có không còn nữa, cho dù một ngày nọ Ba không còn đi bên Má, nắm tay Má, đùa vu vơ mấy câu rồi cười ầm lên thì tất cả những tình cảm Ba dành cho Má vẫn luôn ở đó và khi nào Má còn thương Ba, Má sẽ mãi cảm thấy nó vẹn nguyên và chỉ dành cho Má mà thôi.

Cô gái Má xinh đẹp, mạnh mẽ của tụi con hôm nay lại thêm một tuổi rồi. Mong cô đừng buồn nhiều khóc nhè nhiều nữa vì dỗ cô mệt lắm cô biết hông? Mong cô an nhiên và thương tụi con nhiều nhiều hoài.

Chúc mừng sinh nhật cô, thương mãi thương nhiều nhiều.

--

--

I am Phương

As an ordinary writer, I pen my thoughts, revisiting them later to unravel the depths of my past self, forging a greater understanding within.